雪十二韵
作者:唐朝·可止 ┋ 阅读:3518
落(luò )处(chù )咸(xián )过(guò )尺(chǐ ),翛(xiāo )然(rán )物(wù )象(xiàng )凄(qī )。瑞(ruì )凝(níng )金(jīn )殿(diàn )上(shàng ),寒(hán )甚(shèn )玉(yù )关(guān )西(xī )。
润(rùn )比(bǐ )江(jiāng )河(hé )普(pǔ ),明(míng )将(jiāng )日(rì )月(yuè )齐(qí )。凌(líng )云(yún )花(huā )顶(dǐng )腻(nì ),锁(suǒ )径(jìng )竹(zhú )梢(shāo )低(dī )。
出(chū )谷(gǔ )樵(qiáo )童(tóng )怯(qiè ),归(guī )林(lín )野(yě )鸟(niǎo )迷(mí )。煮(zhǔ )茶(chá )融(róng )破(pò )练(liàn ),磨(mó )墨(mò )染(rǎn )成(chéng )黳(yī )。
陷(xiàn )兔(tù )埋(mái )平(píng )泽(zé ),和(hé )鱼(yú )冻(dòng )合(hé )溪(xī )。入(rù )楼(lóu )消(xiāo )酒(jiǔ )力(lì ),当(dāng )槛(kǎn )写(xiě )诗(shī )题(tí )。
道(dào )路(lù )依(yī )凭(píng )马(mǎ ),朝(cháo )昏(hūn )委(wěi )托(tuō )鸡(jī )。洞(dòng )深(shēn )猿(yuán )作(zuò )族(zú ),松(sōng )亚(yà )鹤(hè )移(yí )栖(qī )。
及(jí )夏(xià )清(qīng )岩(yán )穴(xué ),经(jīng )春(chūn )溜(liū )石(shí )梯(tī )。丰(fēng )年(nián )兼(jiān )泰(tài )国(guó ),天(tiān )道(dào )育(yù )黔(qián )黎(lí )。
免费个人与家庭在线简易记帐本>>>
●雪十二韵(唐朝·可止)原文
○前一篇:哭贾岛(唐朝·可止)拼音版
○后一篇:精舍遇雨(唐朝·可止)拼音版
©2015-2020 ok8.org 文学库