ok8.org > 词典 > 燕坐
(参见讌坐)
1.安坐;闲坐。
宋梅尧臣《寄谢开封宰薛赞善》诗:“燕坐禽鸟寂,吟哦簿书退。”
元蒋正子《山房随笔》:“漫塘先生与客燕坐,指窗外樱桃惟一实,共以为笑。”
明文徵明《春雨漫兴》诗:“焚香燕坐心如水,一任门多长者车。”
叶圣陶《北上日记》:“餐厅颇宽畅,其上层为吸烟室与燕坐间。”
2.指坐禅。
宋苏轼《成都大悲阁记》:“吾燕坐寂然,心念凝默,湛然如大明镜。”
明宋濂《寂照圆明大禅师壁峰金公设利塔碑》:“越七日,水退。竞往视之,禅师燕坐如平时,唯衣湿耳。”
3.指施食。
清袁枚《新齐谐·徐先生》:“宿俗,富饶之家,每日必设一家常饭,置外厅堂,不拘来客,皆就食焉,号曰燕坐。”
阅读:1045
●燕坐(简体版)