ok8.org > 词典 > 疏远
(疏远,疏远)
1.不亲近;关係上感情上有距离。
《荀子·仲尼》:“主疏远之,则全一而不倍。”
三国魏曹冏《六代论》:“方今同姓疏远,母党专政,排摈宗室,孤弱公族,非所以保守社稷、安固国嗣也。”
《北齐书·上洛王思宗传》:“昵近凶狡,疏远忠良。”
《警世通言·李谪仙醉草吓蛮书》:“李白情知被高力士中伤,天子存疏远之意,屡次告辞求去。”
茅盾《一个女性》六:“亲戚故旧,早已疏远。”
2.指不亲近的人。
《商君书·修权》:“故赏厚而信,刑重而必,不失疏远,不违亲近,故臣不蔽主,而下不欺上。”
《史记·乐毅列传》:“恐侍御者之亲左右之说,不察疏远之行,故敢献书以闻。”
宋叶适《祭郑景元文》:“取于疏远,谁不亲近!”明张居正《祭张龙湖阁老文》:“今天子拔之于疏远之中,而置诸左右,公之知故,莫不为公喜。”
3.迂阔;不切实际或不着边际。
北魏郦道元《水经注·伊水》:“余谓京(京相璠)论疏远,未足为证,无如虔(服虔)说之指密矣。”
宋陆游《拟上殿札子》:“如其屈万乘之尊,躬日昃之劳,顾于疏远之言无大施用,姑以天地之度容之而已,是独言者一身之幸也。”
元辛文房《唐才子传·于鹄》:“有诗甚工,长短间作,时出度外,纵横放逸,而不陷于疏远,且多警策云。”
4.谓文字简短而意境超远。
王国维《人间词话删稿》三三:“余谓北宋词亦不妨疏远。若梅溪以降,正所谓切近的当、气格凡下者也。”
5.遥远。
《隋书·天文志中》:“尾九星,后宫之场,妃后之府……疏远,后失势。”
6.引申为迥异,差距大。
宋叶适《徐德操<春秋解>序》:“﹝孔子﹞又曰:‘齐景公有马千驷,死之日,民无得而称焉;伯夷、叔齐饿于首阳之下,民到于今称之。’盖其节目疏远如此。”
7.疏澹超逸。
《北史·序传·李仲举》:“白晰美鬚眉,高简宏达,风调疏远。博涉经史,不守章句业。”
冰心《寄小读者》九:“秋风中的枯枝,丛立在湖岸上,何等疏远!”
阅读:1125
●疏远(简体版)