自呼
ok8.org > 词典 > 自呼
1.自(zì )呼(hū )己(jǐ )名(míng )。
唐(táng )宋(sòng )之(zhī )问(wèn )《谒(yè )禹(yǔ )庙(miào )》诗(shī ):“猿(yuán )啸(xiào )有(yǒu )时(shí )答(dá ),禽(qín )言(yán )常(cháng )自(zì )呼(hū )。”
唐(táng )王(wáng )维(wéi )《白(bái )鹦(yīng )鹉(wǔ )赋(fù )》:“愁(chóu )溷(hùn )色(sè )而(ér )难(nán )辨(biàn ),愿(yuàn )知(zhī )名(míng )而(ér )自(zì )呼(hū )。”
唐(táng )韩(hán )愈(yù )《谢(xiè )训(xùn )狐(hú )》诗(shī ):“有(yǒu )鸟(niǎo )夜(yè )飞(fēi )名(míng )训(xùn )狐(hú ),矜(jīn )凶(xiōng )挟(jiā )狡(jiǎo )夸(kuā )自(zì )呼(hū )。”
2.自(zì )称(chēng )。
晋(jìn )葛(gě )洪(hóng )《抱(bào )朴(pǔ )子(zǐ )·论(lùn )仙(xiān )》:“魏(wèi )文(wén )帝(dì )穷(qióng )览(lǎn )洽(qià )闻(wén ),自(zì )呼(hū )于(yú )物(wù )无(wú )所(suǒ )不(bú )经(jīng )。”
阅读:875
●自呼(简体版)
©2015-2020 ok8.org 文学库