ok8.org > 词典 > 疲薾
亦作“疲苶”。
1.困惫。
南朝宋谢灵运《过始宁墅》诗:“缁磷谢清旷,疲薾惭贞坚。”
唐杜甫《八哀诗·故司徒李公光弼》:“疲苶竟何人,洒涕巴东峡。”
宋司马光《夏夜》诗:“欹倾依曲几,暂尔苏疲苶。”
缪荃孙《艺风堂友朋书札·袁昶二七》:“弟二月中,病怔忡少寐,近饵陈比部药,稍愈。然疲苶不能应务。”
2.不振作,无生气。
唐皮日休《二游诗·任诗》:“以斯为思虑,吾道宁疲薾。”
明胡应麟《诗薮·近体上》:“然皆五言独造,至七言俱疲薾不振矣。”
清王夫之《薑斋诗话》卷下:“非有红炉点雪之襟宇,则方欲驰骋,忽尔蹇踬;意在矜庄,祗成疲苶。”
阅读:1084
●疲薾(简体版)