气刚
ok8.org > 词典 > 气刚
(气(qì )刚(gāng ),气(qì )刚(gāng ))
1.脾(pí )气(qì )火(huǒ )爆(bào )。
唐(táng )柳(liǔ )宗(zōng )元(yuán )《与(yǔ )崔(cuī )连(lián )州(zhōu )论(lùn )石(shí )钟(zhōng )乳(rǔ )书(shū )》:“食(shí )之(zhī )使(shǐ )人(rén )偃(yǎn )蹇(jiǎn )壅(yōng )鬱(yù ),泄(xiè )火(huǒ )生(shēng )风(fēng ),戟(jǐ )喉(hóu )痒(yǎng )肺(fèi ),幽(yōu )关(guān )不(bú )聪(cōng ),心(xīn )烦(fán )喜(xǐ )怒(nù ),肝(gān )举(jǔ )气(qì )刚(gāng ),不(bú )能(néng )和(hé )平(píng )。”
2.指(zhǐ )性(xìng )格(gé )刚(gāng )直(zhí )。
宋(sòng )欧(ōu )阳(yáng )修(xiū )《祭(jì )程(chéng )相(xiàng )公(gōng )文(wén )》:“公(gōng )于(yú )时(shí )人(rén ),气(qì )刚(gāng )难(nán )合(hé )。”
阅读:1125
●气刚(简体版)
©2015-2020 ok8.org 文学库