ok8.org > 词典 > 懶殘
(懒残,懒残)
1.衰残。
宋杨万里《秋凉晚酌》诗:“寄老山林度懒残,新秋又是一年年。”
2.唐衡岳寺僧明瓒,性疏懒而好食残馀饭菜,人以懒残称之。
李泌读书寺中,以为非凡人,中夜往谒。
懒残发火取芋以啗之,曰:“慎勿多言,领取十年宰相。”
泌拜而退。见宋赞宁等《宋高僧传·感通传二·唐南岳山明瓒》。
宋苏轼《次韵毛滂法曹感雨》:“他年记此味,芋火对懒残。”
清杨焯《登碧岩》诗:“只待懒残煨芋熟,柴门应见白云封。”
清唐孙华《煨芋》诗:“鹄陂豆饭堪同饱,富贵无心问懒残。”
阅读:1150
●懶殘(简体版)