ok8.org > 词典 > 繁芜
(繁芜,繁芜)
繁多;芜杂。
《文选·何晏<景福殿赋>》:“桑梓繁芜,大雨时行。”
吕向注:“繁芜,多也。”
《隋书·经籍志四》:“晋代挚虞,苦览者之劳倦,于是采擿孔翠,芟剪繁芜,自诗赋下,各为条贯,合而编之,谓为《流别》。”
唐玄宗《<孝经>序》:“安得不翦其繁芜,而撮其枢要也。”
明胡应麟《诗薮·近体中》:“七言律,壮伟者易粗豪,和平者易卑弱,深厚者易晦涩,浓丽者易繁芜。”
胡薀玉《<中国文学史>序》:“统观二百七十馀年间,论学之书,既繁芜而琐碎;应试之作,又谫陋而空疏。”
阅读:1056
●繁芜(简体版)